Tác giả: Sal
Ngày xửa ngày xưa xưa lắm rồi,
Từ thuở Trái Đất còn nằm nôi.
Bầy khỉ ăn cắp niềm hạnh phúc
Họp nhau bàn bạc tìm nơi chôn.
Mở đầu khỉ già lên giọng nói:
"Ta lấy đi hạnh phúc loài người,
Để con người cả đời bất hạnh,
Mãi tìm niềm hạnh phúc xa xôi".
Bầy khỉ nháo nhào đua nhau nói,
Ý kiến ý cò đánh lẫn nhau.
"Lặng im, lặng im từng đứa một!"
Khỉ đầu đàn quát đám khỉ con.
Nói đầu tiên là khỉ phát thanh,
Mồm miệng tép nhảy hay lanh chanh.
"Hãy giấu đi ngôi sao hạnh phúc
Chôn trên đỉnh núi tuyết cao xa".
"Không được, loài người hay khám phá,
Sẽ có ngày họ leo đến thôi".
"Hay là ném xuống miệng núi lửa
Nóng bỏng không tắt cháy ngàn năm".
"Không, không, người có thể sáng tạo,
Tìm cách kéo niềm hạnh phúc lên".
"Hay ta ném xuống lòng đại dương
Dìm chết đi bao kẻ tầm thường".
"Tao phải nói bao lần mới hiểu!"
Khỉ già bực mình nạt đàn con.
"Tò mò loài người luôn ấp ủ
Chúng mà vớt lên được thì sao".
"Hay là ta thiêu hủy hạnh phúc,
Để người sống vô vọng ngàn năm"
"Không xong, nếu thế thì quá dễ,
Bất hạnh người vẫn sống đấy thôi!"
Bế tắc đàn khỉ đành cầu đến
Thủy tổ bầy khỉ thọ trăm năm.
Sau một hồi trầm ngâm suy tính.
Tổ sư khỉ chậm rãi truyền tin:
"Hãy giấu ngôi sao hạnh phúc đi,
Nhưng đừng ở nơi quá tầm thường.
Hãy giấu trong tim con người đó
Suốt đời người không thể tìm ra".
"Con người đó luôn đi tìm kiếm,
Sáng tạo, tò mò đến nơi xa.
Dù bão lửa, chông gai vẫn tới
Lùng sục mò mẫm khắp nơi nơi."
"Con người khôn lanh nào biết được
Hạnh phúc giấu trong trái tim mình,
Vận mệnh khắc trong bàn tay đó,
Dù có sẵn vẫn luôn kiếm tìm".