1.Liệu rằng ai có biết nỗi buồn là gì chăng?
Liệu rằng ai có biết nỗi sợ hãi trong trái tim này.
Nụ cười buồn che đi dòng nước mắt.
Mặt nạ băng xóa mờ nét yếu đuối trong tim.
Trong cơn mưa, đôi chân trần gục ngã.
Trong gió bão, cánh chim đã buông lơi.
Có ai thấy ánh nhìn buồn vô hạn.
Có ai thấy phút thâm trầm mềm yếu.
Nắng ngoài hiên, và mưa khóc trong lòng.
Con người thật ẩn sau lớp mặt nạ.
1 trái tim giấu trong 1 trái tim.
Mưa đã khóc cho bầu trời u ám.
Gío đã gào cho nỗi sợ không tên.
Mưa vùi giập nát cánh hoa bay trong gió.
Kí ức vỡ tan, như từng giọt mưa rơi...
2.
Buồn lắm cho những giấc mơ!
Đau lắm cho những tâm hồn!
Đôi mắt đã đổi thay, nào đâu có ngày tìm lại.
Chân trời mơ ước,
Hiện thực vỡ òa,
Ánh sáng cuối đường hầm, liệu có tồn tại chăng?
Một câu hỏi lớn đặt ra cho số mệnh
Trái tim này đã thật sự sẵn sàng?
Đối mặt với hiện thực, và tất cả
Khép chặt bờ mi, và khẽ mỉm cười.
Ngước mặt lên trời, hỏi sao mưa lạnh giá,
Gục mặt xuống đất, nước mắt lại chan hòa.
Trong đêm vắng ngọn đèn cầy leo lắt
Cánh bồ công anh, trôi dạt đến nơi nao!
3.
Có phải tôi đang tự lừa dối chính mình?
Có phải tôi đang tự bi kịch hóa bản thân?
Trong lòng cuộn chảy bao cảm xúc
Đây là tôi, hay 1 kẻ tâm thần.
Cô độc, tuyệt vọng, đắm chìm trong bóng tối,
Sống trong đời vô cảm như bóng hình
Lại đến lại đi và mãi mãi,
Đi tìm con người thật trong tim.
Đã bao lâu rồi chưa được cười thoải mái,
Nụ cười gượng gắn trên lớp mặt nạ vô hình,
Trái tim thật, tâm hồn thật, và mặt nạ ảo,
Ảo giác trái tim, hay tự kỉ chính mình.
Dối lừa, giấu mình trong bóng tối,
Rồi tự trách cuộc sống nghiệt ngã sao?
Vô lý, ích kỉ, hay gian trá,
Sống thật với lòng, là quá khó khăn chăng?
Ngàn câu hỏi không 1 lời giải đáp,
Tự mình tự vấn chính bản thân mình,
Qúa khó, cho 1 phút giây thức tỉnh,
Nước mắt vỡ òa, tan chảy mặt nạ thủy tinh...
Không lừa dối, không buồn đau, không còn thất vọng nữa,
Để ngày mai, trời lại nắng chan hòa.
4.
Cô độc,
Chạy vòng quanh trong cái mê cung lẩn quẩn không lối thoát của trái tim mình.
Tuyệt vọng,
Sống vô hồn như 1 cái bóng vô danh trước mọi người.
Sợ hãi,
Nỗi sợ hãi không tên trong thế giới tưởng tượng của tâm hồn,
Khoác lên mình hàng trăm chiếc mặt nạ cảm xúc,
Đeo theo 1 nụ cười gượng gạo giả dối,
Tất cả chỉ để che giấu con người thật của mình thôi sao!
Tại sao lại phải khổ sở như thế,
Tại sao lại phải tự đày đọa chính bản thân mình đến vậy!
Phải chăng vì nỗi sợ hãi sẽ bị tổn thương,
Phải chăng là nhút nhát, tự ti, và ích kỉ
Phải chăng vì sợ hãi chính bản thân mình.
Tự xây nên bức tường thành kiên cố,
Che giấu cảm xúc thật, và xa cách với mọi người,
Đôi mắt là trời xanh, trái tim là biển sâu thăm thẳm,
Có ai dò biết, có ai thấu hiểu cho chăng?
Tự mình hỏi mình có phải là khùng điên,
Chìm đắm trong thế giới ảo mộng có phải là trốn tránh sự thật,
Một con người, có đến 2 cuộc sống,
Cuộc sống đời thường và thế giới trong mơ.
Trốn chạy, tìm kiếm và thất vọng,
Cuộc hành trình đi tìm chính bản thân mình,
Con đường phía trước mịt mùng không lối thoát,
Cho trái tim, cho tâm hồn, ước mơ.
Tương lai, một thứ gì đó quá mịt mờ,
Một tương lai không còn gì nuối tiếc,
Qúa khứ đã chôn giấu, tương lai bị vứt bỏ,
Trên đời tôi còn sống để làm gì?
Sống để thấy được niềm vui,
Sống để tranh đấu cho khát vọng của đời mình,
Sống để không uổng phí cuộc đời này đã sống,
Và sống để không hèn nhát trốn chạy như 1 kẻ dại khờ...
Không cần biết người khác nói gì về mình,
Chỉ cần được sống bằng tất cả trí óc, tấm lòng và trái tim...